
…Trên chiếc xe máy cũ kỹ nhưng chắc chắn là dáng một người đàn ông chừng ngoài năm mươi, mặc chiếc áo sơ mi đã sờn, quần tây bạc màu. Ông dừng lại, nhìn Hạ với ánh mắt lo lắng:
— “Con bé, xe sao thế? Trễ giờ rồi mà còn đứng đây?”
Hạ khựng lại. Cô lí nhí:
— “Dạ… xe con hỏng rồi chú ạ. Con đi thi tốt nghiệp ở trường huyện, nhưng giờ chắc không kịp nữa rồi…”
Ông nhìn đồng hồ, rồi không nói gì thêm. Ông tắt máy, xuống xe, nhanh nhẹn dựng chiếc xe đạp của Hạ vào lề đường, rồi mở cốp xe mình, rút ra sợi dây thun và một chiếc bao tay nhỏ.
— “Lên xe chú chở. Kịp. Mình còn hơn một tiếng.”
— “Nhưng… chú không quen biết gì con, con… con không dám…” – Hạ lùi lại, ánh mắt vừa biết ơn vừa lo lắng.
Ông mỉm cười:
— “Chú có đứa con gái bằng tuổi con. Nó cũng đi thi sáng nay, chú không đưa nó đi được vì bận. Nhưng chú nghĩ, nếu nó gặp chuyện giữa đường, chú cũng mong ai đó giúp nó như thế này.”
Không còn cách nào khác, và cũng vì ánh mắt ấy – ánh mắt ấm áp mà chân thành – Hạ nhẹ gật đầu. Cô leo lên xe, hai tay ôm hờ ba lô trước ngực.
Chiếc xe máy nổ máy vang giữa làn sương mờ. Gió buốt lùa vào cổ áo, quất nhẹ vào má, nhưng lòng Hạ ấm dần.
Trên đường, người đàn ông không hỏi han nhiều. Ông chỉ chăm chú lái, tránh ổ gà, luôn miệng nhắc:
— “Đừng lo, chú biết đường tắt, mình sẽ đến kịp.”
Và quả đúng như lời ông nói. 7 giờ kém mười, chiếc xe dừng ngay trước cổng trường thi. Hạ quay lại, mắt hoe đỏ:
— “Cháu cảm ơn chú nhiều lắm… nhưng cháu còn chưa biết tên chú…”
Ông vẫy tay:
— “Không cần đâu con. Chỉ cần thi tốt, đậu đại học, rồi có ngày con sẽ giúp người khác giống như hôm nay chú giúp con.”
Nói rồi ông quay đầu xe, lẫn vào dòng người đang tấp nập trước cổng trường. Hạ đứng nhìn theo, lòng ngập tràn cảm xúc.
Ngày hôm đó, cô làm bài rất tốt. Nhưng mãi mãi trong ký ức của mình, cứu tinh thật sự trong kỳ thi lớn nhất đời học sinh — không phải là cây bút may mắn hay quyển vở ôn luyện, mà chính là… một người đàn ông xa lạ giữa đường quê vắng, và một trái tim ấm áp giữa những điều tưởng chừng tuyệt vọng.