Tôi từng nghĩ, tình yêu là một mái nhà – nơi người ta có thể trú mưa nắng, gối đầu bình yên sau những giông bão ngoài kia. Tôi từng tin, chỉ cần đủ yêu thương, người ta sẽ đi cùng nhau suốt đời, dẫu cho thế giới có đổi thay. Nhưng không, có những cơn bão không đến từ ngoài kia, mà từ ngay trong lòng mái nhà ấy – âm thầm, dai dẳng và lạnh lẽo.Chúng tôi từng là một cặp vợ chồng hạnh phúc. Hạnh phúc giản dị thôi: một căn phòng thuê nhỏ, một chiếc bếp điện cũ, vài món đồ nội thất góp nhặt qua từng năm tháng.
Cô ấy hay cằn nhằn tôi để quên khăn ướt trên ghế sofa, còn tôi thì thỉnh thoảng trêu cô ấy nấu canh mặn như nước mắt. Chúng tôi cười mỗi tối, ô-m nhau ngủ giữa những tiếng xe lửa xa xa và tiếng thở nhẹ của thành phố về đêm. Cô ấy là cả thế giới của tôi. Và tôi tin, tôi cũng là thế giới của cô ấy.Ngày cô ấy báo tin m-ang th-ai, tôi đã khóc. Một người đàn ông, ngoài ba mươi, lăn lộn với cuộc sống, vẫn không ngờ mình lại mềm yếu đến thế khi nghe từ “ba” thốt lên từ người vợ bé nhỏ. Từ hôm đó, tôi cẩn trọng từng miếng ăn giấc ngủ của cô, đưa đón đi làm, đi kh-ám định kỳ, b-ôi k-em ch-ống r-ạn t-ừng tối. Tôi không giàu, nhưng tôi muốn cho cô ấy và con tất cả những gì tốt đẹp nhất tôi có thể.
Rồi một ngày, tôi nhận được thiệp cưới từ thằng bạn nối khố ở quê. Đám cưới đột ngột, lại đúng dịp nghỉ ba ngày. Tôi đã chần chừ rất lâu, bởi vợ đang ở tháng thứ tư, bụng đã hơi nhô ra, đi lại bắt đầu khó khăn. Nhưng cô ấy nói: “Anh đi đi, em ổn mà. Có mấy ngày thôi.” Tôi tin cô ấy. Tôi tin vào sự mạnh mẽ mà tôi từng tự hào nơi cô. Tôi không biết rằng, ba ngày ấy sẽ là ranh giới, là khúc quanh không thể quay lại trong cuộc đời chúng tôi. Ngày thứ hai tôi về quê, trời mưa tầm tã. Lúc đang ngồi cùng nhóm bạn, tôi nhận được cuộc gọi từ một số máy lạ.
Bên kia là giọng nói lạ hoắc, dồn dập: “Anh là chồng chị Ly phải không? Chị bị tai nạn… đang ở bệnh viện X, cấp cứu gấp…”Tôi bỏ tất cả, lao ra quốc lộ bắt xe về thành phố. Mỗi phút trên xe là một cơn giằng xé. Tôi cầu nguyện, tôi tự trách, tôi tưởng tượng đến hàng trăm viễn cảnh. Nhưng khi tôi đến nơi, cô đã qua cơn nguy kịch… và mất đứa con. Cái thai không giữ được. Họ bảo tai nạn nhẹ, nhưng cú ngã khiến thai bị chấn động. Cô nằm đó, mắt mở trừng trừng, không nói một lời. Tôi gọi, cô không đáp. Tôi nắm tay, cô rút lại.
Những ngày sau đó, là chuỗi dài những im lặng đau đớn. Cô sống như một cái bóng – ăn ít, không cười, không hỏi han. Mỗi khi tôi bước vào phòng, cô quay mặt đi. Tôi biết, cô không tha thứ. Không cần lời trách móc, không cần nước mắt, chỉ một ánh nhìn lạnh lẽo cũng đủ khiến tôi hiểu: cô oán tôi đã không ở bên lúc cô cần nhất.Tôi cố gắng lắm. Tôi đưa cô đi chơi, nấu những món cô thích, mua thú nhồi bông, vẽ bức tranh treo tường từng dự định cho con. Nhưng tất cả chỉ là nỗ lực đơn phương. Cô ấy dần xa tôi, như thể tình yêu chúng tôi từng có đã tan vào cú va chạm oan nghiệt hôm ấy. Tôi cũng dần hụt hơi. Tình yêu cần hai người nắm tay, còn tôi chỉ còn biết bước đi trong cô đơn, dốc rượu mỗi đêm để quên đi cảm giác bất lực đến nghẹn lòng.
Rồi tôi nhận ra cô thay đổi. Những cuộc điện thoại lạ mà cô vội vàng ra ban công nghe. Những đêm về nhà muộn với lý do “họp nhóm”, “đi với bạn”, “muốn yên tĩnh”. Ban đầu, tôi cố gắng tin – tin rằng cô cần không gian để hồi phục. Nhưng dần dần, sự bất an lớn hơn niềm tin. Và tôi bắt đầu theo dõi.Không phải vì ghen. Mà vì tôi cần biết: liệu tôi còn là ai đó trong lòng cô hay chỉ là quá khứ. Tôi cần một câu trả lời, dù đau đến mấy.
Tôi đã theo cô vào một buổi chiều muộn. Cô bước vào quán cà phê bên hồ, ngồi đối diện một người đàn ông dáng vẻ nhã nhặn. Họ nói chuyện, cô cười – nụ cười mà tôi tưởng đã mãi biến mất sau biến cố kia. Rồi khi rời quán, cô ngả đầu vào vai anh ta, rất nhẹ, rất tự nhiên. Cảnh tượng ấy, như một cái tát vào tim tôi.Tôi không khóc. Tôi chỉ đứng đó, trong bóng tối, nhìn hai người họ rời đi. Và rồi tôi quay lưng.Đêm đó, tôi không hỏi cô đi đâu. Cô vào nhà, tháo giày, nói một câu quen thuộc: “Em về rồi.” Như thể chưa từng có gì xảy ra. Tôi chỉ đáp: “Ừ.”
Tôi không trách cô. Ngay lúc đó, tôi biết: tôi đã thua. Tôi thua trong việc giữ gìn tình yêu, thua trong việc xoa dịu nỗi đau, thua trong việc ở bên người phụ nữ mình yêu đúng lúc nhất. Tôi đã không bảo vệ được cô, không giữ được đứa con, không làm điểm tựa cho cô những ngày tăm tối nhất. Tôi đã thua.
Tôi bắt đầu nghĩ đến việc ra đi. Không phải vì tự trọng, càng không phải vì oán hận. Mà vì yêu. Vì có thể, yêu không phải là giữ bằng mọi giá, mà là buông tay đúng lúc, để người mình thương được sống cuộc đời họ muốn. Tôi không thể là người chữa lành cô ấy nữa. Và nếu có ai đó làm được điều ấy, tôi nên mừng cho cô, dù đau lòng đến mấy.
Tôi lặng lẽ dọn lại căn phòng cũ của con, xếp những bộ đồ nhỏ xíu vào thùng, phủi đi lớp bụi bám trên chiếc xe nôi chưa từng được dùng đến. Tôi muốn đóng lại chương đó – như một cách kết thúc dịu dàng cho những giấc mơ dang dở.Một đêm nọ, khi cô đi làm về, tôi để lại trên bàn một tờ giấy. Không dài. Chỉ vài dòng:“Anh xin lỗi vì đã không ở bên em những ngày quan trọng nhất. Anh đã cố gắng, nhưng không thể kéo em lại khi em đã muốn rời đi. Anh yêu em, nên anh chọn rút lui. Hãy sống hạnh phúc, như em đáng có. Anh sẽ luôn cầu chúc cho em – dẫu không còn là một phần trong đời em nữa.”
Tôi rời đi khi thành phố còn ngủ. Không nước mắt, không chia tay. Tôi mang theo trái tim đầy vết xước, nhưng vẫn còn nguyên tình yêu dành cho cô – một tình yêu lặng thầm, không cần hồi đáp.Và tôi hiểu: đôi khi, yêu không phải là cùng nhau đi đến cuối con đường, mà là can đảm dừng lại, khi biết người kia cần một lối rẽ khác.