Ngày bố mẹ mất trong vụ ta/i nạn, chị Loan mới 18 tuổi, Thơ 10 tuổi, còn Bình thì mới lên 6. Ba đứa con gá/i đứng giữa sân, giữa tiếng khóc, giữa ánh nhìn lạnh lùng của họ hàng bên nội.
Toàn con gá/i nuôi tốn cơm chứ được gì.
Bà thím họ lạnh lùng nói khi mọi người họp bàn chuyện “ai nuôi”.
Không ai muốn nhận. Cuối cùng, chị Loan cúi đầu, ôm hai em vào lòng:
Em là của chị. Từ nay, chị là mẹ.
Chị bỏ thi đại học. Ở nhà làm thuê, phụ hồ, đi bán hàng chợ phiên, ai thuê gì làm nấy. Người con gá/i 18 tuổ/i tóc dài, nắng cháy, gánh nước thuê từng thùng cho quán phở. Cái dáng nhỏ bé ấy dựng nên cả một mái nhà cho hai đứa em gái được đến trường như người ta.
Nhiều người thương, ngỏ lời cưới, chị đều từ chối. Chị bảo:
Em còn nhỏ, tôi mà đi lấy chồng, ai lo?
Rồi Thơ đậu Đại học Y Dược. Mấy người họ hàng gièm pha nay lại thay đổi thái độ.