Mẹ chồng t;ôi muối mặt với họ hàng khi biết tôi là con gái của ông chủ tập đoàn

Ngày đầu tiên về ra mắt, tôi mặc chiếc áo dài giản dị màu xanh nhạt, tóc buộc gọn, không son phấn. Tôi không cần phải lộng lẫy – vì tôi nghĩ, tình yêu thật sự đâu cần vỏ bọc.

Nhưng ngay từ ánh nhìn đầu tiên, tôi biết… tôi không được chào đón.

Bà – mẹ của anh – liếc tôi từ đầu đến chân, ánh mắt quét như thể tìm kiếm nhãn mác một món hàng giá rẻ. Khi biết tôi là con gái Hà Tĩnh, bà cười khẩy, rồi quay sang thì thầm với cô em chồng:
“Gái tỉnh lẻ, chắc vào thành phố để đổi đời. Biết nhà mình gia thế, nên bám cho chặt đây mà!”

Tôi nghe hết. Nhưng tôi im lặng. Không phải vì không giận, mà vì tôi biết, rồi sẽ đến lúc không cần nói, người ta cũng tự hiểu.

Ngày nhà anh qua hỏi cưới, tôi ngỡ ngàng khi thấy… chỉ có đúng một triệu đồng trong cơi trầu. Không sính lễ, không mâm quả, không vàng cưới. Mẹ tôi tái mặt. Bà lặng người nhìn ba tôi, rồi nhẹ nhàng quay đi lau nước mắt.

Ba tôi, người đàn ông đã gây dựng cả một tập đoàn từ hai bàn tay trắng, chỉ ngồi trầm ngâm. Ông không nói gì. Sau cùng, ông cười nhạt:
“Thôi thì… của ít lòng nhiều. Chúng tôi không coi trọng vật chất.”

Mẹ anh chẳng buồn khách sáo, chỉ cười nhạt như thể chúng tôi nên biết ơn vì họ đã “rước” con gái tỉnh lẻ về làm dâu.

Ba năm sau, khi chồng tôi mở công ty riêng, gặp khó khăn, mẹ anh chính là người đứng ra khuyên con trai tìm cách vay vốn từ các tập đoàn lớn. Vài tháng sau, họ được mời tới trụ sở chính của Tập đoàn Trường Hưng để đàm phán. Trong phòng họp sang trọng, mẹ anh tay run rẩy khi thấy tôi bước vào – với tư cách Giám đốc điều hành đầu tư chiến lược, người có quyền phê duyệt dự án của công ty con trai bà.

Bà ngồi lặng không nói nên lời. Mắt mở to, mặt trắng bệch. Rồi bà thều thào:

“Cháu… là con gái ông Trần Quốc Hùng?”

Tôi gật đầu, mỉm cười:

“Dạ. Cháu là con gái tỉnh lẻ mà ngày xưa bác từng chê bai và coi thường. Cũng là người bác từng mang… đúng một triệu đến hỏi cưới.”

Cả họ bên chồng sau này ai cũng biết chuyện. Họ thì thào, chỉ trỏ. Mẹ chồng tôi muối mặt không dám ngẩng đầu, tránh gặp tôi trong mọi bữa giỗ họ.Nhưng tôi chưa bao giờ lấy đó làm niềm vui. Tôi chỉ mong… ngày ấy, giá như bà đừng nhìn tôi bằng đôi mắt khinh khi. Vì nếu bà biết nhìn sâu hơn một chút, sẽ thấy: gốc gác không làm nên phẩm giá. Cái làm nên một con người… là cách người ta sống, chứ không phải nơi người ta sinh ra.

ll

Related Posts

Đang vui vẻ bên bồ, nghe tin vợ cũ sắp tái hôn, tôi nhắn tin “chúc em hạnh phúc” rồi bật khó/c khi nhận được phản hồi

Tôi và Dung đã ly hôn được 3 năm. Ngày xưa, chúng tôi đến với nhau vì sự mai mối của gia đình, thấy hợp nên tiến…

Người đàn ông ngh/èo mang theo một balo tiền mặt đi mua xe máy đắt tiền, nhân viên cửa hàng thấy ng/hi ng/ờ nên lập tức gọi CA tới

Chiều hôm đó, tại một cửa hàng xe máy lớn ở TP.HCM, một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, da sạm nắng, mặc bộ đồ công…

Vừa sinh con xong, mẹ chồng bảo tôi “ă/n b/ám” và đòi 70 triệu tiền cơm cữ tháng – ai n/gờ con dâu cao tay gửi lại 1 bức thư có nội dung khiến bà đọc được mà bứ/c xú/c

    Tôi, Hương, vừa sinh đứa con đầu lòng, một bé gái xinh xắn, sau một ca sinh mổ đầy khó khăn. Những ngày ở cữ,…

Con tủi thân òa khó/c vì không có bố “Sao các bạn có bố ạ?”, mẹ đơn thân bỏ 10 triệu thuê anh xe ôm đóng giả và cái kết sau đó ngh/ẹn ngào

Lan, một người mẹ đơn thân 32 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ tên Mai trong một căn hộ nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Mai,…

Về nhà sau ca trực muộn, vợ bàng hoàng thấy chồng ô/m bồ ngủ tít, cô lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết hả hê

  Lan bước vào nhà, đôi giày cao gót gõ nhẹ trên sàn gỗ. Đồng hồ chỉ mười giờ tối, nhưng không gian im ắng lạ thường….

Mỗi lần đi công tác, chồng ở nhà đều chăm chỉ dọn dẹp, giặt chăn ga gối cho tới 1 ngày tôi về sớm mà không báo trước thì chứng kiến cảnh tượng không thể ngờ

Hà, một phụ nữ 30 tuổi, sống hạnh phúc bên chồng mình, Minh, trong một căn hộ nhỏ ở Sài Gòn. Minh là mẫu đàn ông chu…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *