“Tui xin trả lại con zai iu quý cho bà…tôi đi, cả 2 giữ nhau cho chặt vào đừng làm khổ người khác nữa”

Tôi bước chân vào nhà chồng với niềm tin ngây ngô rằng chỉ cần yêu thương chân thành thì mọi rào cản sẽ bị hóa giải. Nhưng tôi đã nhầm.

Ngay từ những ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã không giấu nổi ánh nhìn khinh miệt. Bà luôn miệng khen con trai mình “hiền lành, giỏi giang”, còn tôi thì lúc nào cũng là cái gai trong mắt. Sáng nào cũng vậy, chưa kịp tỉnh hẳn giấc, tôi đã nghe tiếng mẹ chồng gõ cửa dồn dập:
“Con dâu nhà người ta dậy từ 5h nấu ăn, còn cô ngủ đến gần 6h. Cô tưởng mình là bà hoàng chắc?”

Tôi nuốt nước mắt vào trong, lặng lẽ xuống bếp lo bữa sáng cho cả nhà. Chiều đi làm về muộn, vừa kịp thay đồ lại xắn tay dọn dẹp nhà cửa. Có hôm tới 9h tối mới ngồi xuống được, thì bà lại bảo:


“Con trai tôi mà không có cô thì vẫn sống ngon lành! Ở đây là phúc đức của cô!”

Chồng tôi – người từng hứa sẽ “che chở và bảo vệ em đến hết đời” – đứng yên lặng như cái bóng mỗi lần mẹ đay nghiến tôi. Anh ta thậm chí còn không dám ở lại phòng ngủ chung. Theo lời mẹ, mỗi tuần chỉ được phép ngủ với vợ hai ngày, còn lại phải “qua phòng mẹ ngủ để báo hiếu”.

Tôi thấy mình không khác gì một người giúp việc cao cấp: vừa đi làm, vừa phục vụ, vừa chịu đựng. Đỉnh điểm là khi bà buông một câu rợn người:
“Cô là cây độc không trái, gái độc không con! Cưới nhau gần năm trời rồi còn không đẻ được, phí cả đời trai nhà tôi!”

Tôi lặng người. Mới 9 tháng, ai lại khốn nạn đến độ kết luận người khác vô sinh?

Đêm đó, tôi nằm trằn trọc đến sáng. Tôi không khóc nữa. Nước mắt, có lẽ, nên để dành cho những thứ xứng đáng hơn.

Hôm sau, tôi xin nghỉ làm một ngày. Dọn dẹp đồ đạc, tôi rút sổ tiết kiệm – là thành quả tôi dành dụm sau gần 7 năm đi làm, sống tiết kiệm từng đồng – ba tỷ đồng. Tôi đặt nó lên bàn, trước mặt mẹ chồng, với giọng bình thản:

“Con xin trả lại chồng cho mẹ. Ba tỷ này coi như tiền ‘đền bù’ vì đã lỡ tiêu tốn thời gian của mẹ và con trai mẹ suốt 9 tháng qua. Cũng là tiền con mua lại sự bình yên cho mình.”

Bà chết sững, không nói được lời nào. Còn chồng tôi đứng đó, đôi mắt mở to, nhưng vẫn là bộ dạng không dám cãi mẹ một lời. Tôi nhìn cả hai, không còn thấy đau – chỉ thấy nhẹ nhõm.

Tôi bước ra khỏi ngôi nhà đó như vừa bước ra khỏi một chiếc lồng giam tù túng. Không cần oán hận, không cần than vãn. Chỉ cần một cuộc đời mới – nơi tôi được sống là chính mình, không còn là một người vợ bị đem ra làm thước đo đạo đức, không còn là “gái độc không con” trong cái nhìn của những kẻ thiếu nhân tính.

Tôi chọn rời đi, không phải vì yếu đuối. Mà vì tôi xứng đáng với hạnh phúc – thật sự.

ll

Related Posts

Người đàn ông ngh/èo mang theo một balo tiền mặt đi mua xe máy đắt tiền, nhân viên cửa hàng thấy ng/hi ng/ờ nên lập tức gọi CA tới

Chiều hôm đó, tại một cửa hàng xe máy lớn ở TP.HCM, một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, da sạm nắng, mặc bộ đồ công…

Vừa sinh con xong, mẹ chồng bảo tôi “ă/n b/ám” và đòi 70 triệu tiền cơm cữ tháng – ai n/gờ con dâu cao tay gửi lại 1 bức thư có nội dung khiến bà đọc được mà bứ/c xú/c

    Tôi, Hương, vừa sinh đứa con đầu lòng, một bé gái xinh xắn, sau một ca sinh mổ đầy khó khăn. Những ngày ở cữ,…

Con tủi thân òa khó/c vì không có bố “Sao các bạn có bố ạ?”, mẹ đơn thân bỏ 10 triệu thuê anh xe ôm đóng giả và cái kết sau đó ngh/ẹn ngào

Lan, một người mẹ đơn thân 32 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ tên Mai trong một căn hộ nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Mai,…

Về nhà sau ca trực muộn, vợ bàng hoàng thấy chồng ô/m bồ ngủ tít, cô lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết hả hê

  Lan bước vào nhà, đôi giày cao gót gõ nhẹ trên sàn gỗ. Đồng hồ chỉ mười giờ tối, nhưng không gian im ắng lạ thường….

Mỗi lần đi công tác, chồng ở nhà đều chăm chỉ dọn dẹp, giặt chăn ga gối cho tới 1 ngày tôi về sớm mà không báo trước thì chứng kiến cảnh tượng không thể ngờ

Hà, một phụ nữ 30 tuổi, sống hạnh phúc bên chồng mình, Minh, trong một căn hộ nhỏ ở Sài Gòn. Minh là mẫu đàn ông chu…

Bà chủ trọ ngày xưa từng cho chàng sinh viên ngh:è:o tá túc miễn phí, chỉ dặn dò: “Hãy cho đi khi con có điều kiện.” 20 năm sau, bà sống đơn đ:ộ:c vì con qu:a đ:ời. Chàng sinh viên trở lại, khiến bà ngỡ ngàng

Thành lên thành phố vào một ngày cuối đông, sương mù và mưa bụi quyện lấy nhau, phả ẩm lạnh lên vai áo. Cậu thanh niên quê…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *